CÓ NGƯỜI BẢO LỚN RỒI, THẤY TẾT KHÔNG CÒN VUI NHƯ NGÀY BÉ…

CÓ NGƯỜI BẢO LỚN RỒI, THẤY TẾT KHÔNG CÒN VUI NHƯ NGÀY BÉ…

CÓ NGƯỜI BẢO LỚN RỒI, THẤY TẾT KHÔNG CÒN VUI NHƯ NGÀY BÉ…

CÓ NGƯỜI BẢO LỚN RỒI, THẤY TẾT KHÔNG CÒN VUI NHƯ NGÀY BÉ…

Thật ra không phải vì Tết nhạt đi, mà vì chúng ta không còn là những đứa trẻ vô tư với những niềm vui nhỏ bé ngày trước nữa.

Tết vẫn vậy, chỉ là mình không còn níu áo mẹ, không háo hức chờ những phong bao lì xì, không tranh nhau nếm thử miếng mứt, cái kẹo. Không còn sung sướng vì hiếm khi được thức khuya, ngồi canh nồi bánh chưng và nướng khoai, đánh bài.

Tết vẫn vậy, chỉ là bố mẹ giờ đã già. Ngôi nhà dần trống vắng, lũ con chúng ta thì chọn đi du lịch xa cùng bạn bè hơn là ngồi ăn bữa cơm đoàn viên, hơn là háo hức trở về, hít hà mùi đồ ăn mẹ nấu chiều 30, hơn là uống chén trà đắng cha vừa pha, ngồi trông nồi bánh đang sôi.

Chỉ đến khi chúng ta đi xa, những ngày giáp Tết, trên đường phố lẻ loi mới thấy nhớ cái mùi của Tết nhường nào. Mới thấy thấm thía ý nghĩa của ngày Tết chỉ là để sum vầy, chỉ để nhói lòng trước mái tóc bạc của nội, cay cay mắt trước mâm cơm của gia đình.

Nào đâu phải Tết nhạt đi, chỉ có tình người là thay đổi. Chỉ có mình cứ lớn lên rồi rời xa, để những bữa cơm sum vầy không còn trọn vẹn, để không khí nguội đi những tiếng cười, để mùi vị Tết lùi dần vào dĩ vãng.

Tết đâu cần phải mâm cao cỗ đầy, trang hoàng rực rỡ. Tết là khi ở đó có đủ gia đình, có thể nhìn thấy ông bà, cha mẹ và anh chị vẫn khỏe. Vậy nên, cho dù bạn ở đâu cũng hãy trở về. Bởi vì chỉ cần trở về sẽ thấy mùi vị của Tết.

← Bài trước Bài sau →